thời gian như hẹn
"Thời gian như hẹn" là một câu chuyện nhẹ nhàng, kể về chuyện tình cảm của một anh lính cứu hỏa và cô gái của mình. Năm 18 tuổi, trong một trận động đất ở vùng núi Dương Xuyên, anh lính cứu hỏa Cận Thời Xuyên cùng chú chó tìm kiếm cứu hộ Truy Phong của mình
Khi được hỏi về việc đã từng gặp những khó khăn hay khủng hoảng lớn trong cuộc sống, nam ca sĩ bộc bạch: "Có, tại vì trong khoảng thời gian bị khủng hoảng, tôi thấy cái gì cũng tiêu cực. Tất cả những gì tôi đang thể hiện cũng thấy tiêu cực nhưng sau khi dành thời
Nắng chiều vấn vít, rặng núi tím biếc, cỏ xanh được nắng nhuộm thành sắc vàng óng ánh, trong luồng sáng, đám bụi phủ lên ký ức của thời gian trôi nổi lặng thầm, trời không nóng lắm, thậm chí đã bắt đầu se lạnh. Thứ nắng chiều le lói ấy chiếu thẳng lên người
Thúy Diễm: 'Tôi giờ trân trọng khoảng thời gian dành cho gia đình và sống chậm hơn'. SVVN - Lương Thế Thành và Thúy Diễm đều là những người từng dành nhiều thời gian cho công việc nhưng từ khi có sự ra đời của Bảo Bảo và nhất là sự ra đi của bà nội Lương Thế Thành
2 năm hẹn hò kín tiếng và mối quan hệ giữa Đỗ Mỹ Linh với nhà chồng tương lai. HẠ ANH, | 13/10/2022 19:05. Hoa hậu Đỗ Mỹ Linh và thiếu gia Vinh Quang quen biết nhau từ năm 2020. Trong thời gian này, dù chưa công khai nhưng thỉnh thoảng cả nhau vẫn để lộ vài khoảnh khắc ngọt
vibnebopo1975. Tác giả Tiểu Lộ 筱露 Thể loại Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HE Tấn Giang 时光如约 Convert Thời gian đúng hẹn Độ dài Mở đầu + 80 chương + 01 ngoại truyện Văn án Trong đống đổ nát, nó đã đánh hơi ra cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày. – Anh gả cho em nhé! – Ừ. Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện? Từ Lai Muốn trở thành người xứng với anh. Cận Thời Xuyên Anh chỉ là một tên lính. Từ Lai Không, anh là người hùng của em. Anh và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành phố. Anh là người hùng của cô, cô là cuộc đời của anh. Thời gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa nhòa. Một câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết! Lộ Bảo có chuyện muốn nói Mọi địa danh và tên người đều là hư cấu, xin miễn tham chiếu thực tế! *hây hây gió thổi nguyên văn là “thanh phong từ lai”, 1 vế của câu “Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng” trong bài phú Tiền Xích Bích của Tô Thức – Tô Đông Pha, được Phan Kế Bính dịch là “Hây hây gió mát, sóng lặng như tờ”. Nguồn thivien. Ở đây tác giả chơi chữ với tên nữ chính cũng là Từ Lai. Mục lục Mở đầu – 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 08 – 09 – 10 – 11 – 12 – 13 – 14 – 15 16 – 17 – 18 – 19 – 20 – 21 – 22 – 23 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 – 31 32 – 33 – 34 – 35 – 36 – 37 – 38 – 39 Chương 40 – Chương 41 – Chương 42 – Chương 43 Chương 44 – Chương 45 – Chương 46 – Chương 47 Chương 48 – Chương 49 – Chương 50 – Chương 51 – Chương 52 Chương 53 – Chương 54 – Chương 55 – Chương 56 – Chương 57 Chương 58 – Chương 59 – Chương 60 – Chương 61 – Chương 62 Chương 63 – Chương 64 – Chương 65 – Chương 66 – Chương 67 Chương 68 – Chương 69 – Chương 70 – Chương 71 Chương 72 – Chương 73 – Chương 74 – Chương 75 Chương 76 – Chương 77 – Chương 78 – Chương 79 Chương cuối – Ngoại truyện Hoàn Các truyện cùng hệ liệt *Úc của tôi trở về couple Từ Úc x Tô An Hi anh trai và bạn thân của Từ Lai Edit Bột *Y Sam couple Mạnh Khâm x Quan Sam nữ bác sĩ phẫu thuật cho Cận Thời Xuyên Edit Cú mèo Hehe Wattpad
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để nửa đêm, Cận Thời Xuyên một lần nữa lại từ phòng tắm ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi, phơi trần nửa người trên cho người nằm trên giường thưởng thức. Thế nhưng, người trên giường đã mệt chẳng ngóc đầu dậy nổi chứ nói gì đến thưởng thức Lai dám chắc mấy năm mình học động vật học đều uổng phí hết rồi. Vốn tưởng rằng đôi bên đều là lần đầu, không có kinh nghiệm cũng chưa quen với cơ thể đối phương, trong lần thăm dò đầu tiên chắc sẽ không quá lâu, không quá nhiên, cô sai hết rồi, sai trăm phần quên mất Cận Thời Xuyên là một gã đàn ông đã già mà vẫn còn trinh, là một đội trưởng Cận thể lực bất phàm và khả năng lĩnh hội nhanh nhạy, là một gã khổng lồ bằng xương bằng thịt, là một người có thể cày cuốc không bao giờ biết mệt đầu tiên còn tạm được, nửa giờ là xong, sau khi đỡ đau vẫn lết được người xuống giường đi tắm thì Cận Thời Xuyên vào. Thế là lại làm thêm một lần trong phòng tắm. Lần này không để ý thời gian nhưng cảm giác lâu hơn lần đầu và còn thay đổi tư thế đấy thì chân mềm nhũn nên được bế ra khỏi phòng tắm. Cứ tưởng là có thể yên thân ngủ khỏe đàn ông lại lật người lên, lại nữa… lại nữa… xong lại tiếp…Cuối cùng, Từ Lai bị làm suýt thì ngất, đến đầu ngón tay cũng chẳng muốn động đậy, chẳng buồn đi tắm nữa. Cận Thời Xuyên đã được thỏa mãn đi giúp cô lau người, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô nàng rồi mới đi Lai nhìn tấm lưng uốn lượn của gã đàn ông, những đường cong gợi cảm, lưng hùm vai gấu, bờ mông cong cong, đôi chân dài mà mặc quần thì sẽ cực kỳ ưa nhớ đến ít phút trước người này còn đang không biết mệt mỏi ở trên người mình, mặt cô đỏ lên, co người lại, chui vào trong giường lún xuống. Từ Lai quay lưng về phía Cận Thời Xuyên, đang mơ màng sắp ngủ thì cảm thấy có một cánh tay dài vươn tới kéo người mình, nhưng mệt quá rồi, không mở nổi mắt nữa rồi. Cơ thể chạm vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông, hương sữa tắm ngập tràn trong cùng, cô vẫn phải hé mắt ra nhìn Cận Thời Xuyên, xòe bàn tay trái có đeo nhẫn ra hỏi anh “Cố ý chọn hay chọn đại vậy ạ?”“Gì kia?” Cận Thời Xuyên kéo bàn tay cô, dịu dàng ve vuốt.“Hai tay đan vào nhau là sẽ ra hình trái tim đấy.”Vừa rồi lúc anh tắm cô đã xem kĩ rồi. Mặt kim cương nhìn qua thì chỉ là hình trái tim nhưng nếu để ý kỹ thì khi hai tay đan vào nhau sẽ xuất hiện một trái tim nữa. Kỹ thuật chế tác này tuy cô không biết cụ thể là thế nào nhưng chắc chắn nó rất kỳ công.“Đặt làm theo yêu cầu đấy.” Cận Thời Xuyên hôn tay cô rồi lại tiếp tục sờ, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã đưa tay về phía em, em quên rồi à?”Từ Lai lắc đầu, đôi mắt mở hẳn ra, vẻ mặt rất ngọt ngào, giọng nói cực kỳ dịu dàng “Không quên. Anh biết không, lúc anh đưa tay về phía em, dường như em đã nhìn thấy được tương lai, thì ra không phải là mơ, tất cả đều là thật.”“Nếu như biết trước sẽ có ngày hôm nay.” Cận Thời Xuyên dừng một chút rồi mới nói tiếp được, “Anh sẽ không để em phải chờ tận mười năm.”Từ Lai cựa mình, chuyển sang một tư thế tiện để hôn nhau nhất, mắt nhắm lại, luồn tay ra sau lưng ôm anh bằng cả hai tay như một con koala đánh đu trên người gã đàn ông.“Cận Thời Xuyên.” Giọng cô êm như một làn gió mát, thổi từng con chữ khảm vào tim đối phương, “Em yêu anh.”“Anh cũng yêu em.” Cận Thời Xuyên cúi đầu ngậm môi Từ Lai, từ dịu dàng đến nồng nàn rồi từ từ buông ra. Cô nàng trong lòng đã ngủ mất nắm tay cô thật chặt, nhắm mắt lại, dịu dàng thủ thỉ “Ngủ ngon nhé, cô gái của anh.”Đêm Giáng sinh ấy, đêm Bình an không có tuyết rơi mà chỉ có tiếng mưa rơi đì độp, họ sẽ còn nhớ còn nhớ mãi cái đêm, khi hai người yêu nhau, yêu đến mức chỉ có thể dùng cách ấy mới diễn tả được, yêu đến mức ôm nhau mà tưởng như đã có được cả thế giới.…Sáng Giáng sinh không có quà của ông già Noel cũng không thấy người đàn ông nằm cạnh mình đâu, Từ Lai cựa quậy cái cơ thể mỏi rã rời ngồi đảo quanh không tìm thấy quần áo của mình đâu, cô mới nhớ ra đêm qua nó đã bị Cận Thời Xuyên làm rách mất, mặt tự dưng đỏ Lai quấn chăn, mở ngăn tủ quần áo, trông thấy chiếc áo quân phục của anh lại nhớ ra một chuyện, len lén cười trộm rồi cầm nó đi vào phòng rửa sạch sẽ xong xuôi, lại trước gương nhìn thử, thật muốn khóc quá. Từ cổ đến mắt cá chân, chỗ nào cũng có dấu cũng chẳng làm gì được, mặc áo quân phục của Cận Thời Xuyên vào rồi ra khỏi phòng phòng rất ấm áp, Từ Lai không đi dép nữa, đi chân trần ra tìm người đàn ông của cô. Phòng khách có tiếng ti vi nhưng không có ai tiếng động vọng ra từ phòng bếp. Cô cào mái tóc ướt của mình rồi đi sang nhiên, người ở phòng bếp đang xắn tay nấu canh cho nhạy bén của người lính giúp Cận Thời Xuyên không cần quay đầu cũng biết là ai tới. Chiếc thìa trong tay anh vẫn đang quấy đều đồ trong nồi, giọng nói buổi sáng mờ ám hơn những lúc khác trong ngày một chút.“Dậy rồi à?” Anh bỏ thìa xuống, đậy vung rồi quay lưng lại, câu hỏi muốn làm gì mắc lại trong cổ họng trước vẻ ngoài của con gái mặc áo quân phục trên người, vạt áo chỉ ngang bắp đùi, đôi chân dài trắng bóc, thẳng tắp, cổ áo không được cài đủ khuy, mái tóc ướt thấm vào vải, làm nổi bật lên chỗ nào hầu của anh trượt lên rồi lại trượt xuống, mắt nhìn đăm đăm ngắm cô sáng chiếc áo quân phục đứng đắn, nghiêm chỉnh thế mà em ấy mặc vào một cái liền gợi tình ngay Lai đang tựa người liền đứng thẳng dậy, chân xếp ngay ngắn theo tư thế đứng nghiêm, tay phải đưa lên chào theo quân lễ “Đội trưởng Cận, chào buổi sáng.”“Chào cái con khỉ.”Cận Thời Xuyên bước nhanh tới, bế cô đặt lên bệ bếp, kề sát vào Lai chỉ định trêu anh thôi, không ngờ lại chọc phải lửa. Chiếc áo bị kéo xuống nửa chừng, mắc lủng lẳng trên người. Cô vội đẩy anh ra “Bữa sáng được rồi kìa, ăn đã.”“Ăn em xong rồi mới ăn sáng.”Cận Thời Xuyên thở loạn nhịp, lại sáp về phía Từ Lai, vào thêm lần nữa…Sau khi xong xuôi, chân Từ Lai run run, quay về phòng tìm áo len và quần dài của anh để mặc, che kín người từ đầu đến chân, xỏ dép lê rồi quay ra đúng lúc bữa sáng được dọn ra nàng mới sáng ra đã tự tìm đường chết, bị người ta ăn sạch bách xong giờ đói mềm người, vừa thấy đồ liền xông vào ăn, thế là bị bỏng miệng.“Em ăn chầm chậm thôi, không ai giành với em đâu mà.” Cận Thời Xuyên tươi cười đưa tay xoa miệng Lai nguýt anh một cái sắc lẹm “Nếu không phải anh cứ ép em thì em sao lại đói thế chứ?”Cận Thời Xuyên ăn một miếng rồi lại thản nhiên nói với Từ Lai “Ồ, thế là nên trách anh không cho em ăn no nhỉ?”“Trách em.” Từ Lai cố ý thở dài, “Trách em ngu ngốc mới sáng ra đã đi trêu ghẹo sói háo sắc.”“Rất hoan nghênh em đến trêu ghẹo anh.” Cận Thời Xuyên cười rất vui vẻ, tinh thần có vẻ vô cùng sảng Lai không thèm để ý Cận Thời Xuyên nữa, cắm đầu cắm cổ ăn Thời Xuyên thấy dáng vẻ dễ thương của cô nàng, đâm ra lại rất muốn trêu ghẹo thêm. Thì ra, lời hồi trước các anh em cứ bảo ở nhà trêu ghẹo vợ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, giờ thì anh hiểu sâu sắc rồi, cực kỳ sâu sắc.“Lai Lai này.” Cận Thời Xuyên gọi cô.“Dạ.” Từ Lai thấy đồ Cận Thời Xuyên nấu thật sự ngon nên đang ăn rất nhiệt tình.“Trước kia em từng học múa à?”Tự dưng hỏi một câu không đầu không cuối, Từ Lai ngơ ngác nhìn Cận Thời Xuyên “Đâu có học đâu ạ!”Cận Thời Xuyên nhướn mày, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mới nói “Thế sao mềm thế nhỉ?”Mới đầu Từ Lai nghe không hiểu ngay, ngẫm đi ngẫm lại mới liếc xéo Cận Thời Xuyên và mắng “Đồ lưu manh.”Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai đỏ bừng mặt thì phá lên cười khoái tháng thế này thật tuyệt, thật là tuyệt!Ăn sáng xong đã hơn mười giờ. Bị vần vò mãi, ăn xong liền mệt rũ người. Từ Lai nhờ Cận Thời Xuyên về nhà mình lấy giúp ít quần áo còn mình thì về phòng đi ngủ một mạch đến tận chiều. Cận Thời Xuyên kéo rèm cửa sổ cho cô nên phòng ngủ tối thui. Từ Lai ngồi ngẩn ra trên giường một lúc mời lề mề xuống phòng bếp rót cốc nước xong thì nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Lai vội chạy ra đó, hóa Thời Xuyên xách hai va li đồ vào, tiện tay đóng luôn cửa nhà lại, cản gió rét ở ngoài.“Anh mang va li của em tới đây làm gì?” Từ Lai chẳng hiểu ra sao cả, hết nhìn Cận Thời Xuyên lại nhìn va li rồi lại nhìn Cận Thời Thời Xuyên vươn tay ôm Từ Lai. Cơ thể ấm áp của cô vợ khiến hơi lạnh bám trên người anh lập tức chạy bảo “Tạm thời mang mấy bộ đồ theo mùa treo trong tủ quần áo và giầy dép của em qua đây, với cả đồ dùng hàng ngày, mấy cái chai lọ để trên bàn trang điểm, chai lớn chai bé trong nhà tắm, anh cũng chẳng biết là gì nữa, cứ mang tuốt sang, à, với cả đồ lót của em cũng mang sang rồi, còn mấy thứ khác thì từ từ chuyển…”Từ Lai bịt cái miệng nói liên tằng tằng của Cận Thời Xuyên lại, ngơ ngác hỏi “Anh đang dọn nhà cho em đấy à?”Cận Thời Xuyên gật đầu, để mặc Từ Lai bịt miệng mình thoải mái.“Anh tiền trảm hậu tấu hay đây là âm mưu từ trước hả?” Chẳng trách nhờ anh về nhà lấy đồ cho mình, anh chẳng do dự chút nào đã đồng ý Thời Xuyên kéo tay cô từ miệng đặt xuống bên hông, cúi đầu nhìn từ Lai “Cầu hôn đã cầu hôn rồi, ngủ cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ không nên ở cùng nhau à?”Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên một cái. Xem đấy, đội trưởng lại bắt đầu độc tài rồi đấy. Có điều, hình như cũng hơi hơi có lý.“Giờ cùng lắm chỉ coi là ở chung thôi.” Cô nháy nháy mắt, “Vẫn chưa có giấy tờ nhậm chức nhé.”Cận Thời Xuyên gật đầu, buông Từ Lai ra, quay lại ngăn tủ trước cửa cầm một túi hồ sơ rồi kéo Từ Lai đi vào đi vừa nói với cô “Vừa rồi, anh tiện đường qua phòng Công tác chính trị lấy mẫu đơn xin kết hôn rồi.”“Anh có nhất thiết phải nôn nóng thế không hả?” Từ Lai dở khóc dở cười.“Không phải em bảo là chưa có giấy tờ nhậm chức sao?”Cận Thời Xuyên ngồi xuống ghế, kéo Từ Lai ngồi xuống đùi mình, lấy giấy tờ trong túi hồ sơ ra, đặt lên bàn, mở ngăn kéo lấy bút.“Em đọc đi anh viết.” Anh vào tư thế sẵn sàng rồi nói với Từ Lai ngồi trên người Cận Thời Xuyên, tươi cười nhìn tờ giấy đặt trên bàn, cảm thấy mấy chữ “Bảng báo cáo đơn xin kết hôn” in thật to trên đó thật hết sức trang đọc “Tên, giới tính, nam, Cận Thời Xuyên, nữ, Từ Lai…”Những nét bút cứng cáp anh đưa chỉ dài vài phân nhưng như thể chứa đựng cả cuộc đời tương lai, hàng mấy chục năm tươi Lai nhìn chăm chú nét mực đen trên tờ giấy trắng, mắt đỏ thầm nguyện cầu trong lòng Cận Thời Xuyên, anh nhất định phải bình an cả đời, ở bên em đến lúc bạc thích*Mẫu đơn xin kết hôn 申请结婚报告表 người trong quân đội, công an, cảnh sát khi muốn kết hôn thì phải điền đơn này. Ở Việt Nam mình cũng vậy. Nội dung cần điền cơ bản giống một bản sơ yếu lí lịch có tóm tắt thành phần gia đình và quá trình học tập, công tác.*Koala hay còn gọi là gấu túi. Tư thế ôm kiểu koala
"Thanh minh thời tiết vũ phân phân, Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn. Tá vấn tửu gia hà xứ hữu? Mục đồng... mục đồng..."Một thằng bé ngồi dưới hiên nhà gãi đầu gãi tai, hàng mày bé xíu cau lại, bĩu môi nhìn từng chuỗi hạt mưa đập xuống nền đá xanh, nở bung thành nhưng đóa hoa bọt nước đẹp mê ly, thế là lại quên mất câu cuối."Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn." Một giọng nói dịu dàng như đóa hoa đào nở rộ đi kèm với vẻ trêu ghẹo vẳng đến tai cậu cậu ngẩng đầu nhìn lên. Có một chị gái quen mắt cầm ô cười tươi tắn, mắt sáng ngời như những vì sao trên trời đang nhìn cậu ta."Nhớ chưa?""Ơ, nhớ rồi ạ." Cu cậu gật đầu, ra chiều đã Lai nhoẻn cười gật gù "Đừng để sang năm sau em vẫn không nhớ được câu này đấy.""Nhất định em nhớ được mà." Thằng bé tức khí, đứng dậy chống nạnh gào lên."Ừ, ừ, được rồi." Từ Lai càng cười vui vẻ hơn, vẫy tay chào cậu bé, "Bái bai nhé."Nói xong, cô gái tiếp tục đi về phía trước trên con đường lát đá xanh. Qua màn mưa, bóng người cầm chiếc ô đen càng đi càng xa. Cậu bé nhìn theo bóng lưng mảnh mai đang ngày một nhỏ dần, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngây ngô, không hiểu ra sao mà năm nào chị gái này cũng đến vậy nhỉ?À, không phải, còn cả anh lính hay cho cu cậu kẹo nữa...Trước sau tuổi vẫn còn nhỏ nên không nghĩ ra được, thằng bé giận dỗi gãi đầu, quay vào nhà....Mưa tháng Tư lúc nào cũng êm dịu. Xa xa, màn mưa bụi bay che mờ bóng núi xanh biếc xanh. Một đứa trẻ sống nơi núi rừng chưa rõ sự đời làm sao biết được trên ngọn núi này có những vị anh hùng đặc biệt đang yên giấc ngủ quốc kỳ thấm ướt mưa phấp phới bay trong gió một màu đỏ rực rỡ và thiêng Lai đi đến dưới chân cột cờ, chăm chú ngước nhìn lên, từng bước từng bước, đạp qua những vũng nước mưa, tiếp tục đi về phía nơi này là nghĩa trang và đài tưởng niệm các chú chó anh hùng. Toàn bộ các chú chó nghiệp vụ đã hy sinh của Du Giang đều được chôn cất tại xanh phủ khắp cả ngọn núi sẽ mãi mãi bao bọc những liệt sĩ nằm đây, đời đời lưu Lai leo từng bậc từng bậc, vừa đi vừa phóng mắt ngắm nhìn hai bên lối đi lên, từng hàng bia mộ xếp ngay hàng thẳng lối như những người chiến sĩ trấn thủ biên thùy, cương trực và nghiêm đi đến trước một tấm bia mộ. Một chú chó béc-giê Đức dũng mãnh đang há mõm, thè lưỡi, ngồi trong tấm ảnh lẳng lặng nhìn cô. Dưới tấm ảnh có khắc dòng chữ chú chó anh hùng Truy Phong. Trên bệ đá là một bó cỏ đuôi chó bị ướt mưa khiến nó trông càng có sức sống Lai giật mình, lập tức xoay người, quay lại phía bậc thang, phóng mắt nhìn xuống dưới chân màn mưa, có một người qua đường cao to cường tráng, bóng lưng như ẩn như hiện, mặc chiếc áo màu xanh ô liu rất hút mắt. Cô đang định đuổi theo thì người áo xanh ấy đã lên một chiếc xe việt dã màu đen, trong nháy mắt, chiếc xe mất hút như sương như khói trong màn cách, Từ Lai quay lại chỗ cũ, ngồi xổm xuống vuốt ve mặt bia, cái ô kẹp ở cổ, những ngón tay mảnh khảnh cầm bó cỏ đuôi chó lên tết lại."Truy Phong, mày nói xem, sao năm nào chị cũng chậm chân hơn anh ấy vậy." Từ Lai mỉm cười, những ngón tay đan thoăn cỏ đuôi chó được tết lại thành một vòng hoa, Từ Lai để nó lại chỗ cũ, cầm ô đứng dậy, mắt nhìn xuống tấm bia, Truy Phong trong ảnh vẫn đang nhìn cô chăm chú y hệt như ngày xa nhau năm mắt mới đó đã mười năm rồi!Hôm ấy, trời cũng mưa phùn rả rích như hôm nay, cứ mưa mãi không ngừng, sắc trời âm u khiến người ta không khỏi nghĩ rằng lại sắp sửa có một đợt dư chấn động đất nữa tới. Tuy nhiên, giữa đống gạch đá, vật liệu xây dựng đổ nát của thành phố, hết tốp này đến tốp khác các chiến sĩ bộ đội ứng cứu, cảnh sát phòng cháy chữa cháy, đội ngũ y bác sĩ và các nhóm tình nguyện viên, sau nhiều ngày đêm liên tục thực hiện công tác tìm kiếm cứu nạn, đang trên đường trở màn mưa bụi, Từ Lai chạy về phía tốp người mặc đồ màu da cam, liếc nhìn một cái là thấy ngay người cao nhất, bắt mắt nhất trong ngẩng đầu đứng trước mặt anh, nhoẻn miệng cười tươi rói, khuôn mặt xinh xắn vẫn còn non nớt ôm ấp một chút chờ mong."Em còn có chuyện muốn nói." Những hạt mưa bụi lấm tấm đậu trên mái tóc mềm như nhung của người em gái nhỏ như thể được rắc một lớp đường óng ánh, lung Thời Xuyên đứng lại xem "Em nói đi.""Anh có thể dẫn em đi cùng không?" Đôi con ngươi to tròn của cô run run, rõ ràng muốn thể hiện chuyện rất nhẹ nhàng, sao cũng được nhưng vẫn không giấu nổi sự căng thẳng cực kỳ."Không thể." Anh đáp không chút do dự. Đôi mắt Từ Lai cay cay, không khỏi rũ xuống rồi lại lập tức giương mắt lên nhìn anh."Cận đại ca, chúng ta ước hẹn đi!"Cận Thời Xuyên "ừ" một tiếng qua lỗ mũi không lớn không Lai liếc nhìn Truy Phong ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào huấn luyện viên, cô bỗng như có được một dũng khí khổng lồ "Mười năm sau, em đến tìm anh, anh phải chờ em đó."Sau lưng có người gọi Cận Thời Xuyên, anh không thể nán lại thêm nữa, nhìn cô em gái cười mà không nói, ra lệnh bằng tay cho Truy Phong đứng dậy. Truy Phong lập tức đứng lên nhìn Từ Lai một cái rồi ngoay ngoảy cái đuôi bám theo Cận Thời Xuyên rời Lai cứng đầu hét thật to với bóng lưng của Cận Thời Xuyên "Em nói được là làm được."Cận Thời Xuyên ngoái đầu lại đáp "Cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày."Hồi tưởng đến đây, Từ Lai bỗng dưng bật cười thành tiếng, có lẽ cô đã không còn là con bé con năm đó anh dặn cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày nữa gian không níu người, năm tháng chẳng giữ mười năm rồi, cô trở lại thành phố này, đi thực hiện một lời ước hẹn ngày niên thích*"Thanh minh thời tiết vũ phân phân..." là bài thơ "Thanh minh" của Đỗ Mục. Dịch nghĩa là"Tiết thanh minh mưa rơi lất phấtNgười đi trên đường buồn tan nát cả tấm lòngƯớm hỏi nơi nào có quán rượuTrẻ chăn trâu chỉ xóm Hoa Hạnh ở đằng xa"Bản dịch thơ của Phí Minh Tâm"Thanh minh lất phất mưa từng cơnLữ khách buồn tênh nát cả hồnƯớm hỏi nơi đâu có quán rượuMục đồng chỉ đến Hạnh Hoa thôn."
Tác giả Tiểu Lộ 筱露Thể loại Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HEĐộ dài Mở đầu + 80 chương + 01 ngoại truyện Văn án Trong đống đổ nát, nó đã đánh hơi ra cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày. – Anh gả cho em nhé! – Ừ. Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện? Từ Lai Muốn trở thành người xứng với anh. Cận Thời Xuyên Anh chỉ là một tên lính. Từ Lai Không, anh là người hùng của em. Anh và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành phố. Anh là người hùng của cô, cô là cuộc đời của anh. Thời gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa nhòa. Một câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết! 🍒LINK ĐỌC 🍒 Các truyện cùng hệ liệt *Úc của tôi trở về couple Từ Úc x Tô An Hi anh trai và bạn thân của Từ Lai Edit Bột *Y Sam couple Mạnh Khâm x Quan Sam nữ bác sĩ phẫu thuật cho Cận Thời Xuyên Edit Cú mèo Hehe Wattpad
thời gian như hẹn